Gặp lại anh, cũng ánh mắt ấy, cũng nụ cười ấy nhưng bây giờ sao trở nên quá xa xăm, thật gần mà cũng thật xa.
Thật xót xa … Em nhớ anh từng ngày, từng giờ, nhớ da diết, lúc nào cũng nghĩ anh đang ở cạnh em nói những lời bông đùa để em vui, chỉ dẫn những điều em chưa hiểu như ngày xưa anh đã làm... nhớ rất nhiều.
Em hiểu chứ, mình không thể ích kỷ sống cho riêng bản thân mình, không thể làm tổn thương những người thân yêu. Nhưng anh ơi, lý trí thì nói như vậy nhưng tim em như thắt lại mỗi khi nghĩ đến việc sẽ không còn được nghe anh nói, được nhìn thấy anh cười. Em phải làm sao trong tình cảnh này hả anh? Em đau khổ quá...
Viết bức thư, nhờ anh giúp em: nếu em có điện thoại cho anh thì anh tắt máy, nếu có nhắn tin thì đừng trả lời. Anh đã thực hiện như thế, nhưng em lại cảm thấy bị tổn thương, sao anh ác thế, người ta nói thế thôi chứ trong lòng đâu muốn vậy, hờn trách anh nhưng em như chợt tỉnh cơn mê muội. Hiểu ra rằng: cuộc đời không phải là những gì ta nghĩ, ta muốn là được. Rào cản luân lý, đạo đức xã hội cảnh tỉnh em rằng: mình không thể làm những điều sai trái.
Anh hãy sống thật hạnh phúc anh nhé, quên đi những bất hạnh trong đời mình và hãy quên những phiền toái mà em đã mang đến cho anh. Hãy thông cảm cho em, trái tim em vốn quá nhạy cảm, muốn được làm người bạn chân thành cùng chia sẻ những niềm vui nỗi buồn với anh nhưng đã không làm được. Em sợ mình sẽ không thể giữ được ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, phạm sai lầm đáng tiếc, mất đi những hình tượng tốt đẹp mà em vẫn luôn nghĩ về anh.
Mình xa nhau anh nhé...